BÓ CHÂN : NGHIỆT NGÃ ĐẾN D.Ã M.AN
Một tập tục hết sức nghiệ.t ng.ã, thậm chí d.ã m.an đối với phụ nữ đó là tục bó chân.
Tục bó chân xuất hiện từ thời nhà Hán, kéo dài hàng ngàn năm. Những nhân chứng cuối cùng của t.lục lệ này đến nay vẫn còn rải rác ở Trung Quốc.
Xuất xứ tục bó chân là câu chuyện về một nàng phi của vua Hán Thành đế - Triệu Phi Yến. Mỗi khi múa hát cho vua xem, Triệu Phi Yến thường dùng dải lụa cuốn vào đôi bàn chân nhỏ nhắn của mình.
Quá ấn tượng với đôi bàn chân nhỏ gọn, thanh thoát như cánh hoa sen bay trước mặt, Hán Thành đế đã xuống chiếu cho tất cả phụ nữ trong nước phải bó chân từ lúc còn nhỏ cho đẹp. Bàn chân nào càng nhỏ gọn càng có giá trị và được coi là vẻ đẹp kiêu sa của người phụ nữ.
Vua ví đôi bàn chân của Triệu Phi Yến là "Kim Liên tam thốn" (Gót sen ba tấc). Từ đó, các cung phi, mỹ nữ trong cung đình thi nhau bó chân và tập tục ấy cũng lan tới dân thường.
Xã hội phong kiến luôn coi thường người phụ nữ. Tục bó chân lúc đầu xuất phát từ quan niệm về cái đẹp, dần dần chuyển thành một lề luật bất thành văn. Tục bó chân được coi là việc làm bắt buộc đối với một người phụ nữ được xem là có "gia giáo, khá giả, đoan trang, hiền thục và có vận may". Người phụ nữ nào có bàn chân nhỏ gọn rất dễ lấy chồng và được tôn trọng.
Tục bó chân được tiến hành từ lúc bé gái được “hai tuổi”. Các bà, các mẹ “bẻ gập” các ngón chân của bé vào lòng bàn chân. Một nửa bàn chân sẽ bị uốn theo chiều đó, chỉ còn lại duy nhất ngón chân cái. Công việc này thường bắt đầu vào mùa đông. Lúc ấy cảm giác tê lạnh do thời tiết sẽ khiến trẻ bớt đi cảm giác đau đớn.
Người ta dùng vải buộc gò các ngón chân của bé gái lại và mỗi ngày lại siết chặt hơn. Để tránh bị các móng chân mọc dài đâm vào da thịt, người ta phải thường xuyên cắt móng thật sâu. Tối tối người bó chân ngâm chân trong một chậu nước thảo dược pha lẫn máu động vật. Theo kinh nghiệm dân gian, việc làm đó là để ngăn ngừa bị hoại tử. Cứ thế qua nhiều tháng, nửa bàn chân bị bẻ gập vào. Xương bàn chân bị "gẫy gập" theo và phát triển theo hướng bị "ép buộc". 6 tháng đầu tiên việc bó chân khiến các bé gái cực kỳ "đau đớn". Thậm chí, để uốn cho nhanh, người ta dùng d.ao nhiều nhát vào gan bàn chân. Việc làm này đã làm rất nhiều bé gái bị "nhiễm trùng, hoại t.ử, thậm chí t.ử v.ong".
Người phụ nữ thiên sinh được gọi là “phái đẹp”, chẳng hiểu do đâu, cũng chẳng hiểu quyền năng của danh xưng đó là gì, nhưng nhìn vào những giai thoại từ cổ chí kim, chỉ thấy phụ nữ là kẻ luôn phải chạy theo “cái đẹp”, n.ô l.ệ “cái đẹp”, là n.ạn nhân của “cái đẹp”.
P/s : Vẻ đẹp không nằm ở đôi má hồng của người thiếu nữ mà ở trong mắt của kẻ si tình .
( Dù có xấu tàn canh gió lạnh ma chê quỷ hờn như Thị Nở thì trong mắt Chí Phèo vẫn cứ đẹp dễ thương lạ lùng và thơm ngon như bát cháo hành đấy thôi )
……
( Sưu tầm )
#KiếnThức
#KienThucThuVi
#KiếnThứcThúVị
Một tập tục hết sức nghiệ.t ng.ã, thậm chí d.ã m.an đối với phụ nữ đó là tục bó chân.
Tục bó chân xuất hiện từ thời nhà Hán, kéo dài hàng ngàn năm. Những nhân chứng cuối cùng của t.lục lệ này đến nay vẫn còn rải rác ở Trung Quốc.
Xuất xứ tục bó chân là câu chuyện về một nàng phi của vua Hán Thành đế - Triệu Phi Yến. Mỗi khi múa hát cho vua xem, Triệu Phi Yến thường dùng dải lụa cuốn vào đôi bàn chân nhỏ nhắn của mình.
Quá ấn tượng với đôi bàn chân nhỏ gọn, thanh thoát như cánh hoa sen bay trước mặt, Hán Thành đế đã xuống chiếu cho tất cả phụ nữ trong nước phải bó chân từ lúc còn nhỏ cho đẹp. Bàn chân nào càng nhỏ gọn càng có giá trị và được coi là vẻ đẹp kiêu sa của người phụ nữ.
Vua ví đôi bàn chân của Triệu Phi Yến là "Kim Liên tam thốn" (Gót sen ba tấc). Từ đó, các cung phi, mỹ nữ trong cung đình thi nhau bó chân và tập tục ấy cũng lan tới dân thường.
Xã hội phong kiến luôn coi thường người phụ nữ. Tục bó chân lúc đầu xuất phát từ quan niệm về cái đẹp, dần dần chuyển thành một lề luật bất thành văn. Tục bó chân được coi là việc làm bắt buộc đối với một người phụ nữ được xem là có "gia giáo, khá giả, đoan trang, hiền thục và có vận may". Người phụ nữ nào có bàn chân nhỏ gọn rất dễ lấy chồng và được tôn trọng.
Tục bó chân được tiến hành từ lúc bé gái được “hai tuổi”. Các bà, các mẹ “bẻ gập” các ngón chân của bé vào lòng bàn chân. Một nửa bàn chân sẽ bị uốn theo chiều đó, chỉ còn lại duy nhất ngón chân cái. Công việc này thường bắt đầu vào mùa đông. Lúc ấy cảm giác tê lạnh do thời tiết sẽ khiến trẻ bớt đi cảm giác đau đớn.
Người ta dùng vải buộc gò các ngón chân của bé gái lại và mỗi ngày lại siết chặt hơn. Để tránh bị các móng chân mọc dài đâm vào da thịt, người ta phải thường xuyên cắt móng thật sâu. Tối tối người bó chân ngâm chân trong một chậu nước thảo dược pha lẫn máu động vật. Theo kinh nghiệm dân gian, việc làm đó là để ngăn ngừa bị hoại tử. Cứ thế qua nhiều tháng, nửa bàn chân bị bẻ gập vào. Xương bàn chân bị "gẫy gập" theo và phát triển theo hướng bị "ép buộc". 6 tháng đầu tiên việc bó chân khiến các bé gái cực kỳ "đau đớn". Thậm chí, để uốn cho nhanh, người ta dùng d.ao nhiều nhát vào gan bàn chân. Việc làm này đã làm rất nhiều bé gái bị "nhiễm trùng, hoại t.ử, thậm chí t.ử v.ong".
Người phụ nữ thiên sinh được gọi là “phái đẹp”, chẳng hiểu do đâu, cũng chẳng hiểu quyền năng của danh xưng đó là gì, nhưng nhìn vào những giai thoại từ cổ chí kim, chỉ thấy phụ nữ là kẻ luôn phải chạy theo “cái đẹp”, n.ô l.ệ “cái đẹp”, là n.ạn nhân của “cái đẹp”.
P/s : Vẻ đẹp không nằm ở đôi má hồng của người thiếu nữ mà ở trong mắt của kẻ si tình .
( Dù có xấu tàn canh gió lạnh ma chê quỷ hờn như Thị Nở thì trong mắt Chí Phèo vẫn cứ đẹp dễ thương lạ lùng và thơm ngon như bát cháo hành đấy thôi )
……
( Sưu tầm )
#KiếnThức
#KienThucThuVi
#KiếnThứcThúVị
BÓ CHÂN : NGHIỆT NGÃ ĐẾN D.Ã M.AN
Một tập tục hết sức nghiệ.t ng.ã, thậm chí d.ã m.an đối với phụ nữ đó là tục bó chân.
Tục bó chân xuất hiện từ thời nhà Hán, kéo dài hàng ngàn năm. Những nhân chứng cuối cùng của t.lục lệ này đến nay vẫn còn rải rác ở Trung Quốc.
Xuất xứ tục bó chân là câu chuyện về một nàng phi của vua Hán Thành đế - Triệu Phi Yến. Mỗi khi múa hát cho vua xem, Triệu Phi Yến thường dùng dải lụa cuốn vào đôi bàn chân nhỏ nhắn của mình.
Quá ấn tượng với đôi bàn chân nhỏ gọn, thanh thoát như cánh hoa sen bay trước mặt, Hán Thành đế đã xuống chiếu cho tất cả phụ nữ trong nước phải bó chân từ lúc còn nhỏ cho đẹp. Bàn chân nào càng nhỏ gọn càng có giá trị và được coi là vẻ đẹp kiêu sa của người phụ nữ.
Vua ví đôi bàn chân của Triệu Phi Yến là "Kim Liên tam thốn" (Gót sen ba tấc). Từ đó, các cung phi, mỹ nữ trong cung đình thi nhau bó chân và tập tục ấy cũng lan tới dân thường.
Xã hội phong kiến luôn coi thường người phụ nữ. Tục bó chân lúc đầu xuất phát từ quan niệm về cái đẹp, dần dần chuyển thành một lề luật bất thành văn. Tục bó chân được coi là việc làm bắt buộc đối với một người phụ nữ được xem là có "gia giáo, khá giả, đoan trang, hiền thục và có vận may". Người phụ nữ nào có bàn chân nhỏ gọn rất dễ lấy chồng và được tôn trọng.
Tục bó chân được tiến hành từ lúc bé gái được “hai tuổi”. Các bà, các mẹ “bẻ gập” các ngón chân của bé vào lòng bàn chân. Một nửa bàn chân sẽ bị uốn theo chiều đó, chỉ còn lại duy nhất ngón chân cái. Công việc này thường bắt đầu vào mùa đông. Lúc ấy cảm giác tê lạnh do thời tiết sẽ khiến trẻ bớt đi cảm giác đau đớn.
Người ta dùng vải buộc gò các ngón chân của bé gái lại và mỗi ngày lại siết chặt hơn. Để tránh bị các móng chân mọc dài đâm vào da thịt, người ta phải thường xuyên cắt móng thật sâu. Tối tối người bó chân ngâm chân trong một chậu nước thảo dược pha lẫn máu động vật. Theo kinh nghiệm dân gian, việc làm đó là để ngăn ngừa bị hoại tử. Cứ thế qua nhiều tháng, nửa bàn chân bị bẻ gập vào. Xương bàn chân bị "gẫy gập" theo và phát triển theo hướng bị "ép buộc". 6 tháng đầu tiên việc bó chân khiến các bé gái cực kỳ "đau đớn". Thậm chí, để uốn cho nhanh, người ta dùng d.ao nhiều nhát vào gan bàn chân. Việc làm này đã làm rất nhiều bé gái bị "nhiễm trùng, hoại t.ử, thậm chí t.ử v.ong".
Người phụ nữ thiên sinh được gọi là “phái đẹp”, chẳng hiểu do đâu, cũng chẳng hiểu quyền năng của danh xưng đó là gì, nhưng nhìn vào những giai thoại từ cổ chí kim, chỉ thấy phụ nữ là kẻ luôn phải chạy theo “cái đẹp”, n.ô l.ệ “cái đẹp”, là n.ạn nhân của “cái đẹp”.
P/s : Vẻ đẹp không nằm ở đôi má hồng của người thiếu nữ mà ở trong mắt của kẻ si tình .
( Dù có xấu tàn canh gió lạnh ma chê quỷ hờn như Thị Nở thì trong mắt Chí Phèo vẫn cứ đẹp dễ thương lạ lùng và thơm ngon như bát cháo hành đấy thôi )
……
( Sưu tầm )
#KiếnThức
#KienThucThuVi
#KiếnThứcThúVị
0 Commentaires
·0 Parts
·18KB Vue